Xác, hồn, da, hay tôi trong kỉ niệm tuỳ tiện của họ
Đương lẽ có nhiều cái ngã còn mong manh, người ta thích xông pha, buốt da tê xác, để rồi không ai thèm trông lại xem cái tôi đây, rồi ra sao hay trôi về cái xứ nào mới được. Cái thì trẻ dạ mong cầu hưng phấn trải nghiệm - là để nói rằng không phải đã tứ tuần thì sẽ hết cái mong cầu ấy, mà sức trẻ là cái nguồn nhiên liệu lớn lao hơn hết: cái nỗi niềm vươn lên bập bùng trong lồng ngực, thổi cho động cơ chạy vùn vụt. Xác ta băng qua được biển lớn, chạy xa tới ngàn dặm, mãi tới khi ta nhận ra cái ông trưởng tàu ngủ quên, ta mới cho chân mỏi thôi cựa. Đường tàu ta đi qua miền hoang dã, không một mong cầu chú ý, kiên cường xúc than tiếp lửa thổi lên hàng khói mù mờ hôm qua. Ta đi mà không nhận ra ta đi sao thật nhanh.
Vậy là xác ta đang lớn. Da ta ấm áp mời gọi yêu thương bọc đùm. Hồn ta dịu dạng nghe lời da thịt, ủ ấp mộng tưởng tình yêu tới: hôn lên sẽ có mùi nắng và vị cỏ, chấm kẹo ngòn ngọt và nghe leng keng như tiếng chuông buộc đuôi con chó ngoe nguẩy. Đâu ai hay cái lúc môi thơm thịt mềm, hồn ta bị vùi dập cho lụi tàn: ngày một, đôi hai- thân xác ta bảo thủ khuyên ngăn; ba buổi, bốn tuần, da thịt ta lưu luyến tình thương. Bỗng đến một ngày kì lạ, cái niềm thương yêu dứt ta ra, chỉ còn cái bóng vẩn vương ăn xin một chút tiếc nuối, hai lời xin lỗi. Lần cuối, ta chỉ còn xác thịt, từ nơi đâu hơi ấm đã vụt tắt hẩm hiu, nguội tàn.
Chỉ có thế, ở tuổi mười tám mà thịt ta rơi ra. Xác ta bung bứt từng sợi chỉ và hồn xiêu lạc từng dòng vô định, khắp miền trí nhớ. Trong ly rượu, họ uống từng giọt kỉ niệm ăn mừng xác thịt ta; hằn vào đầu họ hình ảnh ta nhỏ nhen, yếu đuối và non trẻ. ‘Không phải tôi, không còn là tôi’ - ta khẩn cầu, nhưng dẫu xác thịt ta có vỡ nát quá rồi, dẫu hồn tươi trẻ của ta đã tan bay đi nữa, họ vẫn có thể xâm phạm nó. Đáng sợ làm sao khi ta lầm tưởng tự do mà đâu đó bên họ ta vẫn là cái vật để đày đoạ. Kỉ niệm về ta, hay ta trong cái ý niệm của chúng, là vật của riêng, vật bị sở hữu; thấp kém hơn con người, để cho chúng tuỳ tiện sờ nắn động chạm. Da của chúng, sần sùi và nhăn nheo, đè lên ý niệm gắn liền với ta để mà tuỳ ý muốn, chúng xâm hại - nơi chúng nhe răng quẹt mỏ khiến thân thể như thêm lụi tàn ô uế. Khi mọi sự đã xong, ta mở mắt, chào đời lại, cuộn tròn như vịt con trong quả trứng lộn thối. Ta ôm lấy mặt, chân, tay, ngực, mông; dây thanh quản thốt lên những ngữ không sao buộc lại; ôm lấy những cảm giác quắn vào da thịt vì bẽ bàng, xấu hổ. Ấy thế, ta đáng kinh tởm, vì ta không làm chủ được ta-trong-chúng, mỗi lúc lướt qua gương một cách trần chuồng và lạnh lẽo nhất, bụng ta xộc lên - cái mãn nguyện ấy, xác ta cũng không cho phép tuôn ra như chống đối. Ta mất tự chủ.
Tâm trí chúng - cái nhà giam hồn ta một thì non trẻ, không buông tha, không nhân từ. Lá thư chúng gửi xộc lên niềm hoang dại và cái mong cầu tự giải thoát, câu chữ bẽn lẽn nhưng ý niệm không một vẻ hối lỗi. Ấy nhưng đâu phải chúng mà ta ghê sợ; mà chính tàn tích của chúng nơi thân xác ta mang theo, yếu đuối và tàn lụi, đánh chiếm lẫn nhau. Làn da từng thương yêu bao đùm ta quặn lên mỗi khi xác thịt nhắc nó nhớ; hồn ta- từng kiêu hãnh và bất khả xâm phạm, mãi đày đoạ trong cái phòng giam kí ức chúng. Ta tự do rồi, hay có bao giờ thật sẽ như thế?
Xác, thịt, da của tôi ơi
Tôi hận kỉ niệm, cái nhìn tuỳ tiện của chúng